Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Trả ta kiếp này


Phan_3

Ta rất muốn thử nói chuyện với hắn, liền nhẹ giọng gọi: “Này.”

“Này.”

Hắn không phản ứng lại, thế cũng tốt.

Ta cứ việc nói chuyện của mình: “Năm nay ta mười sáu tuổi.” Sau đó chẳng biết nói gì nữa.

Dường như, ta ngoài việc nắm được mình tên gì, bao nhiêu tuổi, trong nhà có ai, ở đâu làm gì ra, thì không biết rốt cuộc mình thật sự là thứ gì.

Song những điều kia đều có thể dễ dàng bị thay thế.

Ta nghĩ mãi, vẫn chẳng nghĩ ra nổi gì khác. Đến cả tâm nguyện chưa hoàn thành ta cũng không rõ, quay đầu ngoảnh lại chỉ thấy một màn trắng xóa.

Trong trái tim ta chỉ có thiếu gia, nhưng thậm chí ta còn không dám nhung nhớ chàng.

Ta tiếp tục gỡ đống rơm, cha mẹ ôm Bảo Nhi, ánh mắt đờ đẫn co rúm lại một bên. Tỷ tỷ kêu la thảm thiết rồi dần đuối sức.

Ta nói: “Ta sắp chết rồi, ngươi thì sao?”

Cuối cùng người kia đã mở mắt, đôi mắt bình thản của hắn chầm chậm hé lộ làm ta có cảm giác nó còn sáng chói hơn cả khung cửa sổ phía sau lưng hắn.

Ta mỉm cười.

Từng người chúng ta đều mặc áo tù nhân trắng, lúc bị áp giải ra ngoài, tỷ tỷ phản kháng: “Xin đừng giết ta, được không? Tối hôm đó ta đã hầu hạ các huynh lâu như vậy. Các huynh tha cho ta, ta sẽ ở lại phục vụ các huynh!”

Cai ngục vung cái tát như trời giáng lên mặt tỷ tỷ: “Đi mau!”

“Ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Tại sao số mệnh ta lại khổ như vậy? Tại sao ta lại phải sinh ra ở cái xó này... ”

Ở lâu trong ngục tối, ánh sáng bên ngoài làm ta choáng váng.

Có lẽ bây giờ đang là tháng Năm, bước ra từ nơi ẩm thấp rét mướt, ta vẫn chưa thể thích nghi với ánh nắng ấm áp của Hòa Thành.

Bọn ta đang đi qua ngõ hẻm, tiến về phía pháp trường.

Ta quay đầu nhìn thấy người cao lớn kia cũng bị áp giải ra ngoài. Khác với bọn ta, có rất nhiều lính canh ngục quanh vây hắn. Nhưng trong nháy mắt, rõ ràng là ta nhìn thấy một tên lính trong số đó xuyên thẳng cây giáo vào tên lính trước mặt hắn, sắc bạc nhuốm màu máu bắn tung tóe, tên lính kia liền ngã xuống.

“Hỏng rồi! Có kẻ cướp ngục!” Không biết ai đang la hét thất thanh.

Người cao lớn kia hơi dùng sức giằng đứt dây thừng. Hai tay hắn xách hai tên lính như xách hai con gà, quăng mạnh xuống đất.

Ta chợt nhớ đến tiếng kêu rên rỉ bất lực của tỷ tỷ, vậy nên ta không hề nhìn họ. Ta chỉ trông thấy khoảnh khắc người đó giơ tay ném hai tên lính xuống, ánh nắng rơi nghiêng chiếu rọi gương mặt hơi nhiếu lên của hắn.

Và rồi, hắn nhìn thấy ta, thấy ta trong lúc hắn đang bận giết chóc.

Xưa nay ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào tuyệt đẹp đến vậy, thậm chí còn đẹp hơn cả những động tác uyển chuyển của vũ cơ.

Ánh sáng chói lòa phản chiếu từ binh khí ngay giữa tiết trời nắng gắt, máu bắn tung tóe, tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi, tiếng gầm thét chất chứa sức mạnh bùng phát, sảng khoái một cách tàn nhẫn.

Đây mới gọi là cuộc tàn sát giữa nam nhân.

Ta hơi nheo mắt lại, cảm giác dường như mình đã trông thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu. Oán giận thì có ích gì, thù hận thì có lợi chi? Cách hay nhất dùng để đối xử với kẻ từng sỉ nhục mình, chính là ngắm nhìn khoảnh khắc vùng vẫy thảm thương cuối cùng của hắn trước khi gục ngã xuống đất.

“Đại ca, mau đi thôi!”

Hắn tức tốc nhảy vọt lên mái hiên.

Nhưng hắn bỗng quay đầu lại nhìn ta, quăng dây thừng ra, dây thừng cuốn chặt cơ thể ta, mang ta bay theo hắn.

Chương 5: Áp bức

Nam nhân vạm vỡ đó tên là Dương Lâm.

Ta theo hắn đến một nơi mang tên Tùy An Đường, là tàn dư còn sót lại sau khi người từng là Hộ quốc công thần của Đại Hòa bị giết bỏ, nói một cách ngắn gọn, khu vực này chính là hội tụ của bọn loạn đảng.

Đây chỉ là một chi nhánh nhỏ của họ, Đường chủ tên Hà An, Dương Lâm là huynh trưởng kết nghĩa của hắn.

Dương Lâm là người rất tốt, sau khi hỏi han sự tình của ta xong liền cho ta ở lại.

Ngày hôm sau, ta hay tin cửu tộc nhà ta bị giết sạch không còn một mạng, chỉ có mình ta sống sót.

Ta theo Dương Lâm tới bãi tha ma nhận thi thể cha mẹ, tỷ tỷ và Bảo Nhi về an táng, đầu họ quả thực tách khỏi cơ thể để lộ hẳn một lỗ hổng, hai mắt họ nhắm nghiền vì sợ hãi.

Bạch Ngân của ngày trước cũng đã theo cả nhà xuống suối vàng rồi.

Ta đứng trước nhà chính xem họ luyện võ, võ nghệ là cách tốt nhất bảo vệ bản thân.

Tại đây, người bọn họ thu nhận phần lớn đều là những người bị bức hại, ý chí báo thù sôi sục mãnh liệt.

Ta đứng bên quan sát hồi lâu, Dương Lâm ở cạnh nói: “Có muốn qua đó thử một chút không?” Ta nghĩ một lát, liền gật đầu.

Họ múa một bộ kiếm pháp mà theo họ nói là cực kỳ đơn giản, nhưng đường kiếm của họ quá nhanh nên sau khi thực hiện xong, ta còn chẳng nhìn rõ họ xuất chiêu hay thu chiêu thế nào. Họ đưa kiếm cho ta, kiếm thì không nặng lắm, nhưng ta vừa vung tay đã quẳng bay cả kiếm, làm mọi người cười phá lên.

Ngọn lửa xấu hổ lập tức nướng chín gương mặt ta.

Chắc họ nghĩ ta là đứa vừa đần vừa ngốc, chỉ biết hầu hạ người khác thôi.

Ta liền nhặt kiếm lên, định cố gắng múa lại một lần nữa, nhưng lần này lúc hai tay cầm kiếm xoay quanh, ta bị kiếm lôi theo quay vòng đến chóng cả mặt rồi lao người về phía trước.

Dương Lâm đỡ lấy ta, ban đầu hắn cũng cười ha ha, nhưng nhìn thấy ta hắn chợt ngừng lại. Có lẽ sự căm giận trong mắt ta hiển hiện quá rõ ràng.

Họ thu kiếm lại: “Ngươi vẫn chưa thích hợp với việc luyện kiếm.”

Ánh chiều tà buông xuống, sắp tới giờ ăn cơm.

Bọn họ ai nấy đều lắc đầu cười cợt, từng người lần lượt quay về.

Dương Lâm nói: “Đi ăn cơm trước đã.”

Đến nơi ăn cơm, ta lại một mình ra ngoài. Ta bẻ một cành cây trong sân khua khoắng lung tung, mặc dù tưởng tượng ra tư thế luyện kiếm của họ, nhưng ta vĩnh viễn không tài nào thể hiện ra được uy lực mạnh mẽ giống như thế.

Dương Lâm đứng một bên quan sát hồi lâu, lên tiếng: “Đừng luyện nữa.”

Ta dừng động tác nhưng không đáp lời hắn.

Hắn đi tới: “Ngươi đã mười sáu tuổi rồi, họ đều luyện tập từ nhỏ, bây giờ ngươi luyện cũng chẳng thể đuổi kịp họ. Huống hồ ngươi là thân nữ nhi, luyện võ là việc của nam nhân.”

Thật ra ta cũng không biết mình luyện võ là vì cái gì, ta vẫn chưa có gan muốn giết sạch họ để báo thù. Tuy không hề sợ hãi, song ta cũng không thích mấy trò tàn sát đẫm máu đó.

Ta lúc nào cũng nghĩ đến những xác chết lạnh cóng xám ngoét, nhớ đến lỗ hổng đẫm máu sau khi đầu lìa khỏi xác.

Dương Lâm nói: “Thế này đi, mấy ngày nữa ta phải ra ngoài xử lý công chuyện. Ngươi cứ ở lại đây. Ta dạy ngươi mấy chiêu phòng thân, đủ để bảo vệ mình là được.”

Giọng hắn rất chân thành, đó là người đã cứu ta, là người duy nhất đối tốt với ta.

Ta gật đầu.

Hắn chỉ dạy ta có ba chiêu phòng thân, chậm rãi thực hiện cho ta xem. “Gáy, mắt, yết hầu, hạ bộ, huyệt thái dương, đây là những vị trí khá yếu ớt trên cơ thể. Nếu có kẻ bất ngờ tấn công ngươi, tốt nhất ngươi hãy tấn công vào những vị trí đó. Chiêu này gọi là ‘Vung tay đón gió’.”

Hắn làm cho ta xem: “Đã nắm được chưa?”

Quả là vô cùng đơn giản, ta thử làm theo những gì hắn nói, hắn sửa tư thế của ta một chút, thấy ta luyện tạm ổn, bèn nói: “Ngươi tấn công ta đi.”

Ta ngơ ngác vì chiêu “Vung tay đón gió” hắn vừa dạy mình chỉ tấn công vào hai vị trí: Sườn và hông.

“Không sao, đến đây.”

Ta quay người, cùi chỏ tay phải thụi vào sườn hắn, lập tức bị hắn chặn lại, tay trái liền phản công, đồng thời nhân cơ hội đá vào hông hắn, hắn lại một tay giữ chặt chân ta.

Đau quá đi mất!

“Vị trí không chuẩn, dùng lực quá yếu.” Vốn dĩ hắn đang chỉ bảo cho ta, bỗng nhiên lại buông ra: “Làm ngươi đau à? Xin lỗi, xưa nay ta quen mạnh tay như vậy rồi.”

Ta đi cà nhắc ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, xoa bóp cẳng chân.

Hắn lại gần, có chút áy náy, mãi sau mới nói: “Quay về xoa rượu thuốc thì không việc gì đâu.”

Ta nghĩ thầm, lơ ngơ bị hắn túm chân đã đau thế này, nếu mấy ngày trước lao vào bước đường thịt nát xương tan, lúc đại đao chém lìa thân thể có phải càng đau hơn không? Thì ra con người yếu đuối vậy đó, có thể bị tổn thương dễ như trở bàn tay.

“Về sau chỉ cần ngươi chăm chỉ luyện tập những chiêu thức này, làm nhiều sẽ quen, quen dần sẽ giỏi.”

Ta nhớ vừa nãy hắn nói mình phải đi xử lý công chuyện: “Ngươi phải rời khỏi đây à?”

Hắn gật đầu.

“Rất nguy hiểm?”

Hắn sững người, rồi cười đáp: “Không sao.”

Bầu không khí giữa chúng ta lại trở nên trầm mặc.

Hắn nói tiếp: “Muốn giỏi võ nghệ đương nhiên cần khả năng thiên bẩm, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là nghị lực và sự kiên trì. Trong thiên hạ không có chuyện gì thành công trong ngày một ngày hai, ngươi cứ chăm chỉ luyện tập những chiêu thức này, sẽ có ích về sau.”

Dường như hắn chỉ biết nói mấy lời đó, nhưng ta có thể cảm nhận được thành ý và sự quan tâm của hắn.

“Cám ơn.”

Hắn nhìn ta, đột nhiên chuyển ánh mắt sang chỗ khác: “Không có gì.”

Sau khi Dương Lâm rời khỏi, ta ở đây ba ngày, sang ngày thứ tư, ta bị Đường chủ Hà An gọi tới.

Giờ ta đã hiểu ẩn ý của Dương Lâm.

Họ cứu rất nhiều người, nhưng không phải là cứu để ăn không ngồi rồi.

Người ở đây chỉ có hai công dụng, hoặc là luyện công tập võ, hoặc là thám tính tin tức.

Đường chủ định đưa ta vào kỹ viện.

“... Hãy dốc sức cho Tùy An Đường của chúng ta. Ngày nào đó chúng ta có thể khôi phục năm tháng huy hoàng khi xưa, coi như cô nương cũng góp công lớn với Tùy An Đường. Huống hồ, cả nhà cô nương đều đã chết trong tay bọn quan quân gian ác kia, lẽ nào cô nương không muốn báo thù rửa hận?”

Hắn đang xúi giục ta.

Ta cúi đầu đáp: “Đường chủ nói phải, tiểu nữ nguyện dốc sức vì Tùy An Đường.”

“Cô nương quả là người biết lo cho đại cục.”

Lúc đi ra ngoài, ta liếc nhìn Hà An.

Nghĩa đệ gì chứ, gặp nguy hiểm thì bảo huynh đệ xông ra chết thay, khi họ trở về thì quang minh chính đại thốt ra câu “Đệ luôn nhớ tới huynh, lo sợ huynh gặp nạn, ngày ngày buồn đau rơi lệ, đêm đêm trằn trọc không yên.”

Vậy mà nay Dương Lâm vừa đi khỏi, hắn liền tranh thủ “tận dụng triệt để” mọi thứ. Nếu Dương Lâm có hỏi, dĩ nhiên hắn sẽ nói là do ta muốn phục thù.

Giờ ta đã thành phạm nhân bỏ trốn, nếu ta chống đối bọn họ thì ta biết đi đâu về đâu?

Ta lo lắng cho mình, và cho cả Dương Lâm.

Họ bán ta cho Lập Xuân Viện, lấy tên cho ta là Tiểu Điệp.

Với vẻ ngoài tầm thường này, ta khó lòng chỉ dựa vào nhan sắc mà quyến rũ nổi khách như người khác, ta cũng không có tài hoa thiên bẩm như những nữ tử kia, được đưa đi học cầm kỳ thi họa. Tú bà sắp xếp cho ta làm a hoàn của một kỹ nữ đắt khách, để ta học một chút kỹ năng, một năm sau mới phải ra tiếp khách.

Chủ nhân của ta tên là Hương Vân, là một trong tám kỹ nữ hàng đầu ở đây, đồng thời cũng là một chủ nhân khắc nghiệt.

Nhưng người trong kỹ viện có ai không như vậy chứ? Họ tiếp xúc với đủ hạng người, mỗi đêm lại phục vụ một nam nhân khác nhau, ai có thể thật sự băng ngọc thanh khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn?

Ta sống ở đây gần ba tháng.

Trước sảnh chính của kỹ viện có một cái hồ, ngày nào cũng có người nhảy xuống đó, từ những cô gái bị mua về song không chịu tiếp khách, đến những cô nương bị khách giày vò, cả bọn tay sai bị đánh đập tàn nhẫn... thỉnh thoảng ta giặt đồ bên hồ, tự nhiên mò thấy mẩu xương người, nhưng chẳng bao giờ mò được đồ trang sức vì mấy thứ đó đã bị kẻ khác cướp sạch rồi.

Thế giới này là một thế giới trần trụi, con người ta muốn có được thứ này thì phải đánh đổi bằng thứ khác.

“Nỡm ạ, sao bây giờ mới chịu đến gặp thiếp? Chắc không phải sư tử cái nhà chàng quản lý chặt quá, không cho chàng ra khỏi cửa đấy chứ?” Hương Vân ngắm nhìn đống trang sức của mình, chọn lấy chiếc trâm xuyên qua búi tóc.

“Ấy, làm gì có chuyện đó? Bảo bối của ta, tại ta nhiều việc quá chừng, bận không kịp trở tay thôi. Nàng xem, ta vừa mới rảnh rỗi một chút đã đến tìm nàng ngay còn gì?” Bàn tay Châu lão gia luồn vào trong y phục của Hương Vân.

Ông ta năm nay đã hơn bảy mươi tuổi rồi, nếp nhăn đầy mặt, là khách quen của Hương Vân. Lần nào sau khi ông ta đi khỏi, Hương Vân cũng oán giận nói: “Tiếp lão ta mệt muốn đứt hơi. Lão già chết tiệt kia cứ thích bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ cơ.”

“Nỡm ạ!” Hương Vân gạt bàn tay ông ta ra.

Châu lão gia xoa xoa tay, cười tít mắt lấy ra một chiếc vòng ngọc trong người, sáp tới ôm chặt vai Hương Vân: “Nàng xem ta mang gì đến cho nàng này?”

Quả nhiên, vừa trông thấy món đồ đó, đôi mắt Hương Vân lập tức sáng rực.

Nàng ta thường nói, yêu yêu thương thương gì đều là giả hết, chỉ có tiền bạc vào tay mới là thật. Nhưng nàng không hề nóng vội, chậm rãi nhấp một ngụm trà, đáp: “Chàng tưởng chỉ có một chiếc vòng ngọc này là có thể an ủi được thiếp sao? Hứ, thiếp chưa từng thấy chàng nhẫn tâm lạnh nhạt với thiếp lâu như thế, bây giờ chàng mới chịu tới.”

Nàng ta bắt đầu làm nũng.

Nàng nói: Nam nhân nào cũng khoái trò này, mặc dù đều là giao dịch vàng thật bạc thật cả, nhưng họ vẫn thích nghe lời đường mật kia. Họ ở trong nhà phải nghe chuyện đàn bà vụn vặt, ở bên ngoài phải chịu uốn gối khom lưng, chỉ có ở đây mới được tận hưởng cái thú ăn chơi, cái thú làm đại gia thôi.

Đúng là tầng lớp này áp bức tầng lớp kia.

Hương Vân nắm rõ sở thích của từng vị khách như lòng bàn tay. Có người không ăn cá, lúc gọi món nàng ta chưa bao giờ chọn cá; có người thích ngắm nữ nhân mặc y phục đỏ, nàng liền sắm bộ xiêm y đỏ chói, còn vị Châu lão gia này thích nhất được người khác nũng nịu với mình, ghét nhất là bị người khác chê già.

Đây gọi là “liệu cơm gắp mắm”.

“Ôi, bảo bối của ta, ta nhớ nàng muốn chết... ”

Hương Vân cười yêu kiều, nhẹ nhàng thu vòng ngọc vào trong tay áo.

Ta bưng chậu nước ra ngoài.

Vừa ngẩng mặt lên liền nhìn thấy một người.

Ta vô cùng sửng sốt, xưa nay ta chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp người ấy tại nơi này.

Ta cúi thấp đầu đứng ngây tại chỗ, chàng lướt qua ngay cạnh ta, đúng lúc lo lắng mình hơi thất lễ, chàng bỗng quay đầu: “Tiểu Ngân?”

Cả đời này ta không bao giờ quên được giọng nói của thiếu gia, ta quay người lại, nhưng không biết nên nói gì.

Hẳn là chàng rất kinh ngạc: “Ngươi ở đây ư?”

Giờ ta mới biết, thì ra họ không hề phát lệnh truy nã mình.

Tội của ta và Dương Lâm không giống nhau, bọn ta chỉ là dân thường bách tính nhỏ nhoi, chẳng qua đã đào trúng tảng đá “phản tặc” mà thôi. Chạy trốn mất một người sẽ phải bẩm báo lên quan trên, sai binh lính truy lùng, song những quan viên này đã sớm học được chiêu dối trên lừa dưới, danh sách nhiều thêm hay bớt đi một kẻ như ta hoàn toàn chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn.

Ta không biết mình nên khóc hay nên cười đây.

Thì ra con người tên Bạch Ngân này đã thật sự biến mất trên cõi đời này.

Thiếu gia buột miệng xong liền xem như chưa từng nhìn thấy gì.

Nhưng chàng không hỏi ta tại sao lại ở đây, sống như thế nào?

Ta đứng trên lầu ngắm chàng, hôm nay chàng uống rượu cùng một nhóm công tử thế gia ngay ở dưới lầu, áo chàng nhẹ bay, cười nói vui vẻ. Người hầu hạ chàng là cô nương tên Tiêm Tiêm.

Tiêm Tiêm là tuyệt sắc giai nhân mà tú bà dùng số tiền lớn mua về từ nơi khác, tinh thông cầm kỳ thi họa. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng tiếp khách.

Nàng là nữ tử duy nhất có dung nhan xinh đẹp sánh ngang với tiểu thư, thậm chí sống giữa chốn thanh lâu dung tục sỗ sàng, nàng lại càng toát lên vẻ thanh thuần thoát tục.

Nàng rất ít cười, cũng không nói chuyện, suốt cả quá trình chỉ lặng lẽ đứng một bên, vẻ mặt vô cảm.

Chẳng ai biết nàng từ đâu tới, và tại sao nàng ở đây?

Một đám người phía dưới đang đấu giá đêm đầu tiên của nàng. Bạc trắng đã nâng đến mức tám trăm lượng, ta đột nhiên hết hứng xem náo nhiệt.

Lúc quay về, Hương Vân đã tiếp đãi Châu lão gia xong xuôi, ông ta cũng nhanh chóng rời đi. Hương Vân trần như nhộng ngồi trên giường, tóc tai rối bù, gợi tình hết sức, nhưng ta phát hiện trên cơ thể nàng có rất nhiều vết cắn.

Nàng thắt lại yếm đào, “Châu lão gia ngày càng khó hầu hạ, động một cái là gặm với chả rỉa.”

Giá tiền Hương Vân phục vụ cho Châu lão gia hơi cao một chút, nhưng cũng chỉ ba chục lượng bạc.

Tiếng hò hét đấu giá bên ngoài vẫn đang tăng cao.

“Một ngàn hai trăm lượng.” Không biết ai đang lớn giọng hét vang.

Ta mang nước nóng tới lau sạch dấu vết trên người Hương Vân, nàng ta bỗng đạp đổ chậu nước, mạnh tay tát ta, “Con khốn này, nước nóng thế hả? Định làm ta bỏng chết sao?”

Ta biết nàng ta nói chí phải, quả là tầng lớp này áp bức tầng lớp kia.

Chương 6: Giết chết tại trận

“Nào, nào tráo bài đi!” Một nhóm người cao giọng hét.

Trò mạt chược này nghe nói do Hoàng hậu của vị vua đầu tiên trong triều đại Đại Hòa phát minh ra, quân bài được làm từ miếng gỗ hình vuông có khắc chữ bên trên nhanh chóng thịnh hành khắp Đại Hòa.

“Cửu!” Từ công tử mở bài, Hương Phấn cô nương quan sát bên cạnh lập tức nói: “Đừng chàng, ra quân bát đí.”

“Ra chỗ khác chơi, nàng thì biết cái gì.” Từ công tử cáu kỉnh xua tay.

Đám người đều cười vang: “Từ công tử, chẳng phải việc này có liên quan đến Hương Phấn cô nương đó sao, công tử thua rồi Hương Phấn cô nương đây sẽ phải cởi y phục kìa.”

Hương Phấn lập tức “xí” một tiếng: “Nỡm ạ, nếu chàng thua thì Hương Họa bên cạnh chàng cũng phải cởi y phục còn gì. Chàng trông, Hương Họa chỉ còn mỗi chiếc yếm đào thôi.”

Hương Họa nói: “Mọi người mặt dày quá đi.”

“Ồ, Hương Họa cô nương giận rồi sao?” Lý công tử bên cạnh sờ soạng tấm lưng trần trụi của nàng ta.

Hương Họa ngồi trên người hắn, khẽ nhéo tai hắn, nũng nịu đáp: “Lý công tử, chàng không được thua nha, nếu chàng thua đêm nay thiếp không hầu hạ chàng nữa đâu.”

“Ấy, Hương Họa cô nương giận mất rồi, mau chơi thôi, mau chơi thôi!”

Song tay Lý công tử này vẫn cứ thua, Hương Họa đành cởi nốt chiếc yếm duy nhất còn sót trên người.

Ánh mắt của mấy vị công tử liền dán chặt vào khuôn ngực đầy đặn của Hương Họa, Từ công tử nói: “Hương Họa quả là danh bất hư truyền, nói được làm được, nếu thua tiếp nàng phải cởi đến quần rồi đó.” Hắn vuốt ve eo thon của Hương Phấn ngồi bên cạnh: “Không biết nàng thì sao nhỉ?”

“Từ công tử nói hay lắm, Hương Phấn có lường trước được chuyện này hay không, công tử còn chưa rõ sao?” Ông chủ Trương một bên tiếp lời.

Đám người cười ồ lên.

Hương Vân ngồi bên dưới, mười ngón tay linh hoạt xuất bài. “Tiếp nào! Đừng mải nói chuyện nữa.” Châu lão gia hơn bảy mươi tuổi ngồi cạnh nàng ta nói. Từ sau khi nàng thế chân, bài lên như diều gặp gió.

“Hương Vân cô nương không vui rồi, hôm nay Hương Vân cô nương số đỏ ghê, chưa hề cởi món đồ nào.”

Hương Vân dùng khăn tay lau khóe miệng: “Ai bảo mắt của mấy người các chàng đều để ý đến chỗ khác.”

“Ô, ghen rồi ghen rồi. Châu lão gia mau dỗ dành nàng kìa.”

Châu lão gia lập tức thơm hai cái lên mặt nàng ta: “Bảo bối ngoan nào, không việc gì phải đôi co với họ.”

“Xem ra Châu lão gia cưng Hương Vân cô nương lắm à nha.”

Mấy người lại cười hô hố. Nhưng hôm nay Hương Vân quá may mắn, như thể nàng ta độc chiếm bộ bài vậy, Châu lão gia thích thú quan sát tới nỗi khóe mắt cong lên. Chơi thắng mấy tên nhóc sẽ kiếm được bạc, thua mới phải cởi y phục.

Hương Họa thua gần hết, chỉ còn độc chiếc quần trong, vội kéo Lý công tử: “Chàng mau chơi đi, mau chơi đi.”

Lý công tử đã thua nhiều, cũng khó tránh việc cảm thấy bực bội: “Nàng kêu cái gì? Tránh ra một chút, nếu không phải ôn thần là nàng ở đây thì sao ta có thể thua nhanh như thế?”

Hương Vân nghe thấy liền thu bài, nói: “Thiếp hơi mệt một chút, Châu lão gia, chàng thay thiếp nhé, được không?”

Châu lão gia vội nói: “Được, được.”

Song Châu lão gia là cao thủ mạt chược, những gì Hương Vân biết đều đo ông ta chỉ dạy, đương nhiên ông ta còn giỏi hơn cả Hướng Vân.

Loáng một cái, Lý công tử lại thua mấy ván, Hương Họa chần chừ không chịu cởi, nàng ta chỉ còn một chiếc quần trong này.

Lý công tử cau mày: “Cởi đi!”

Đám người trêu ghẹo: “Phải đó, Hương Họa cô nương khỏi cần xấu hổ nữa.”

Hương Họa cầu khẩn: “Chúng ta chơi bằng tiền được không?” Nếu nàng ta không cởi y phục, thì phải phạt thua, gấp mười lần, tức là mười lượng bạc.

Hương Họa là một trong tám kỹ nữ hàng đầu, cũng là người trẻ trung xinh đẹp nhất trong đó, nhưng không bao giờ đanh đá chua ngoa, thậm chí có phần xấc láo như mấy người còn lại. Lý công tử nổi trận lôi đình, giáng cho Hương Họa một cái bạt tai rồi tự mình kéo quần trong của nàng xuống.

Hương Họa ra sức giữ chặt: “Đừng, gia, thiếp cầu xin gia, thiếp không muốn cởi, thiếp trả tiền có được không?”

Lý công tử càng thêm giận giữ, một đám người thích thú quan sát, Lý công tử lại càng cảm thấy Hương Họa làm hắn mất mặt, lập tức kéo tuột quần Hương Họa xuống. Cửa đang mở, khách khứa và đầy tớ qua lại ngày một nhiều.

Lý công tử ngồi lên ghế: “Tiếp đi!”

Từ công tử nói: “Lý công tử đừng nổi nóng, chúng ta chỉ đánh bạc tiêu khiển. Vả lại nếu công tử thua tiếp, Hương Họa cô nương chẳng còn gì mà cởi nữa.”

Lý công tử bực tức nói: “Ngươi muốn cược cái gì?”

Ánh mắt Từ công tử đảo qua đảo lại trên người Hương Họa, xem ra hắn thèm muốn nàng đã lâu: “Chi bằng thế này, nếu công tử thua, thì tặng cho ta một đêm của Hương Họa.” Mọi người đều biết Lý công tử đây bao trọn Hương Họa từ lần đầu tiên nàng tiếp khách, vậy nên nàng chưa từng hầu hạ nam nhân khác.

“Ta thừa biết ngươi chú ý đến nàng ấy.” Mãi lâu sau, Lý công tử khẽ đẩy quân bài, nói: “Được, chơi luôn.”

Thì ra nữ nhân dù được họ sủng ái đến mức nào đi chăng nữa, đều sẽ có ngày họ cảm thấy chán ngấy.

Hôm nay Lý công tử đúng là đen đủi, thua liên tiếp bảy, tám ván, càng thua càng hăng, càng hăng lại càng thua.

Trời tối dần, Châu lão gia có việc phải về trước.

Lý công tử thua tới đỏ cả mắt, Hương Họa sụt sùi: “Gia, Hương Họa chỉ hầu hạ một mình gia, gia không cần Hương Họa nữa sao?”

“Nàng kêu ca cái gì?” Lý công tử hất bàn bỏ đi.

Từ công tử mỉm cười, đôi mắt hau háu nhìn cơ thể Hương Họa.

Hương Vân không hài lòng chút nào. Nàng ta vốn đã chẳng ưa gì Hương Họa, Hương Họa cậy có nhan sắc hơn người, cậy mình ở đây độc chiếm sự sủng ái của Lý công tử mà tự cao tự đại khiến cho mấy kỹ nữ đầu bảng còn lại cảm thấy ngứa mắt đã lâu.

Lý công tử trẻ tuổi phong lưu, phụ thân lại là đại thần đương triều.

Hương Vân đã qua rồi cái thời thiếu nữ đẹp nhất, nàng ta chen lên được vị trí hiện tại là nhờ vào kỹ xảo và mồm mép, nhưng khách hàng của nàng chỉ toàn là mấy ông già mà thôi.

Sau lần này, chắc chắn Lý công tử không cần Hương Họa nữa. Đương nhiên, thắng làm vua, thua làm giặc, Hương Vân chẳng cần tốn công giậu đổ bìm leo. Nàng ta thong thả đứng dậy: “Nơi này xin nhường lại cho Từ công tử, Tiểu Điệp chúng ta về thôi.”

Ta đáp: “Vâng.”


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .